Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

TIẾNG VỌNG QUÊ HƯƠNG



                                                      TRỌNG TRANH

Mời em về với quê anh
Bình Thạnh hiếu khách chưa chan nghĩa tình !
Nơi đây cảnh vật nguyên sinh
Hương đồng gió nội yên bình thắm tươi
Về thắm Tháp cổ, em ơi !
Nghìn năm vẫn đứng đợi người phương xa
Đồng xanh xanh thẳm bao la
Lúa vàng trĩu hạt cho ta ngắm nhìn !
Về đây thăm tháp viếng đình
Về đây, em nhé ! Chúng mình tâm giao
Trong về núi
núi dẫu cao
Mong người thương vẫn nhớ câu hẹn thề
Mong ngày em đến thăm quê
Chúng ta đi dạo con đê đầu gành…
Đứng nhìn dòng nước trong xanh
Hồn quê đậm nét tinh anh ngọt ngào
Chờ em
chờ đợi dat dào
Cho Bình Thạnh sớm ghi vào trang thơ
Xin đừng hờ hững, hững hờ …
Quê anh
 Và tiếng ầu ơ vở lòng …
                                       TT

VỀ XUÂN SƠN




                                                        TRỌNG TRANH

 Ta về thăm lại Xuân Sơn
Chiều thu ráng đổ chập chờn núi xa
Phố phường rực ánh đèn pha
Suối Rao nước đổ chảy qua thác ghềnh
Xuồng câu ai đó lênh đênh
Buông dầm thả lưới trôi êm giữa dòng
Trãi lòng lữ khách mênh mang
Mây bay xám xịt giăng màn âm u
Núi xa khuất lẫn sương mù
Rừng sao thẳng đứng, chuến khu thuở nào
Đồi xanh trãi rộng một màu
Đường lên dễ tuột, dốc cao nhiều tầng
Sắc trời mờ nhạt không gian
Chim kêu lá rụng cảnh quanh lạnh lùng
Đồi chè cao thấp song song
Lắng nghe quốc gọi cho lòng quạnh hiu
Non xanh ngây ngất trời chiều
Khách trần ngơ ngẩn trăm điều suy tư…
                                                    TT

MỘT NỬA …



                                   
                                                           TRỌNG TRANH

                             Một nửa đời đã qua…
Dư âm còn đọng lại
Năm tháng cứ dần trôi
Hành trang chuỗi ngày dài
Một nửa đời còn lại
Mặn nhạt lẫn chua cay
Tình đời luôn nếm trãi
Vẫn chưa xong nửa đời
Thôi nhé ! nửa đời nay
Tình thương dành con trẻ
Chấp cánh đến tương lai
Xán lạn ánh dương hồng
Để nửa đời còn lại
Bạc đầu không tiếc nuối
Lời một nửa cuộc đời
Như một câu nguyện ước.

                                        TT

HẠ NHỚ




                                TRỌNG TRANH


Hạ về thơ thẩn, mỗi chiều buông
Vang tiếng ve ngân, chạnh nỗi buồn !
Nắng vàng cứ nhuộm qua song cửa
Nhớ trời kỷ niệm, nhớ người thương…

Bạn cũ ngày xưa cách biệt rồi
Người đi ngàn dặm mịt mù khơi
Về đâu muôn dặm đường sương gió
Chắc chẳng bao giờ… nhớ đến tôi ?

Tôi vẫn là tôi, của cuộc đời
Một bầu rượu đắng đến mềm môi …
Nghe hồn tê tái, càng tê tái
Lạnh thắm bờ vai, lạnh cuộc đời...

Vẫn biết người đi, chẳng trở về...
Mây buồn gió khóc, biệt sơn khê...
Hè về, phượng nở làm chi nữa …
Ta vẫn một mình, chén rượu tê…


                                 TT

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

CHIỀU TÂY NINH



   

                                                                                TRỌNG TRANH
                                Tây Ninh chiều nắng đổ
                           Tòa Thánh áo trắng bay
                           Ta tìm vào quán nhỏ
                           Cùng bè bạn vui say

                                                      TT

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Cảm mến anh NHÀ VĂN NGUYỄN ĐỨC THIỆN





                               Trọng Tranh


     Đầu xuân, mùng 06 tháng giêng Nhâm Thìn, nhóm thơ Bình Thạnh, đến nhà nhà thơ La Ngạc Thụy, chủ bút trang Đất đứng họp mắt cuối năm. Nhóm thơ Bình Thạnh gồm: Lê Văn Thật, Xuân Khanh, Trọng Tranh, Phú Nhuận, Thanh Nhàn. Sau khi dự tiệc xong, anh Trần Hoàng Vy, chi hội trưởng Chi hội VHNT Gò Dầu, người anh cả của nhóm, hướng dẫn đoàn đến thăm nhà văn Nguyễn Đức Thiện đang bệnh.
    Trưa nồng nắng cháy, đoàn chúng tôi khởi hành từ đường Cách Mạng Tháng Tám chạy mãi đến cầu Kinh Tây, trãi dài theo đường kênh đến rừng lịch sử Dương Minh Châu. Hai bên đường, tôi say ngắm nhìn đất trời đang từng ngày đổi mới. Con kinh lớn hùng dũng mang nước tưới xanh cả đất trời Tây Ninh. Cánh đồng lúa xanh rờn tăm tắp, đến hút tầm mắt, xanh hơn cả màu trời. Bên này, những dãy rừng cao su bạt ngàn mát cả một vùng trời. Tôi thích nhất là đi trong từng hàng cao su xanh rì. Giữa trưa, mà nơi đây vẫn mát rười rượi cả lòng. Đi qua những căn nhà nhỏ nhưng xinh xắn, tươi mới. Ai đó chèo xuồng trên kinh mà nghe thư thái lạ. Nhà anh nằm sâu trong rẫy, căn nhà bán kiên cố, xung quanh vườn rộng, cây trái trỉu cành. Trước cửa, một gốc mai thật to, hoa vàng rực, bao trùm cả cây, không nhìn thấy lá. Cây mai ? tôi cứ ngỡ như là một lời chào, một sự trân trọng đón khách của chủ nhà. Cảnh vật hữu tình, nơi đây anh định cư dưỡng bệnh. Anh ngồi trên chiếc ghế dựa, vì lúc này đôi chân chưa đi lại được, nhưng vẫn niềm nỡ mời chúng tôi vào nhà dùng trà, hàn huyên tâm sự. thăm hỏi bệnh tình. Sức khoẻ anh hiện giờ tạm ổn, đồng thời anh vui vẻ kể cho chúng tôi nghe đủ mọi chuyện. Nào là chuyện đời, chuyện nghề nghiệp, văn chương … Càng hiểu anh, chúng tôi càng mến mộ một hiền sĩ đáng kính. Mà ở đó, tôi còn thấy dáng dấp của chính mình. Nhìn lên tường, tôi thán phục thấy bức chân dung anh chụp lưu niệm giữa anh và nhà cách mạng Cuba: Phi đen Catơrô và các hình ảnh khác. Thời hoạt động của anh đáng để tự hào.
   Mặc dù bị bệnh, nhưng anh vẫn cố gắng viết văn thơ đều tay, tinh thần anh vẫn còn minh mẫn, dáng dẻ phong trần. Anh tặng cho nhóm thơ mỗi người một tác phẩm, tôi là tiểu thuyết “ Sét trắng” vừa in xong để làm kỷ niệm. Đoàn còn chụp ảnh lưu niệm với anh nhân chuyến du xuân. Chia tay anh, lúc trời chiều tắt nắng, những đám mây từ đỉnh núi Bà cứ bãng lãng như muốn trút xuống một cơn mưa chiều nặng hạt. Vậy mà không mưa. Chúng tôi về với một tâm trạng hồ hởi, vui tươi.
  Nhìn qua vnweblogs của anh, in đậm trong mắt tôi hai câu thơ:
   “ Tôi xé thân tôi thành từng mảnh
   Ném vào đời cho trọn kiếp lang thang”
Đọc hai câu mà tôi tê tái cả nỗi lòng. Thương anh một nhà văn đã cống hiến gần trọn cuộc đời cho nền văn học tỉnh nhà. Ống kính và gót chân anh đã từng ngang dọc khắp chiến trường, đã ghi lại những sự kiện lịch sử trọng đại, đồng thời anh còn để lại nhiều tác phẩm tuyệt tác, những vần thơ đã ăn sâu vào lòng công chúng. Tôi rất ngưởng mộ người anh đáng kính, cây đại thụ của làng văn Tây Ninh.
               Để cuối đời còn lại, bạc đầu không tiếc nuối
               Anh đã nhập đời, sáng mãi giữa nhân gian.
  Chúc mọi điều tốt lành đến với anh.
                                                             
                                                      Mùa hạ 30/04/2012
                                                                    TT
                    

BIỂN ĐẢO QUÊ HƯƠNG



                                                                    TRỌNG TRANH

                        Đây biển đảo, thân yêu ơi !
Ngàn năm vẫn mãi rạng ngời trong ta
Trong về ngoài ấy Trường Sa
Biển ôm đảo nổi, sóng ca dạt dào  
Biển khơi vẫn mãi tự hào
Non sông gấm vóc sắc màu Việt Nam
Chung tay góp đá xây thành
Biên cương biển đảo vô vàn mến yêu
Trùng dương vẫy gọi muôn điều
Quân dân bảo vệ tiền tiêu biển trời
Biển xanh xanh thẳm mù khơi
Hải âu bay lượn thảnh thơi từng đàn
Ngư dân đánh bắt nhặt khoan
Tàu thuyền qua lại mang hàng đổi trao
Tài nguyên khoáng sản dồi dào
Công trình khai thác hoá dầu vươn xa
Hải quân quyết tử Trường sa
Giữ yên bờ cõi nước nhà yêu thương
Trung Hoa ỷ thế lấn đường
Việt Nam quyết giữ biên cương vẹn toàn.
                
                                                     TT
   

KHÚC NHẠC LÒNG



                Một bản tình ca dứt nửa chừng
                Cung thương  trỗi nhịp lệ rưng rưng
                Du dương khúc nhạc trầm xao xuyến  
                Não nuộc lời ca bỗng nhớ nhung
                Trăn trở trưa nồng vàng khói thuốc
                Tương tư đêm lạnh tím môi rung
                Dư ăm khúc nhạc tình muôn thuở
                Đừng để cung thương dứt nửa chừng
 
                                                   T T

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

TÌNH TRI KỶ



                                                                                       TRỌNG TRANH
                     
                               Người xa để dạ nhuốm ưu sầu
                        Tôi ở phương này, bạn ở đâu
                        Buồn bã mong chờ cơn nắng ấm
                        Mõi mòn trông đợi giọt mưa ngâu
                        Đông hiu hắt lạnh bao niềm nhớ
                        Xuân khẽ khàng nồng bấy nỗi đau
                       Tri kỷ tâm giao mình mãi giữ
                       Vẹn tình trọn nghĩa ở bên nhau

                                                             TT

               Bài họa của anh Lê Trường Hưởng

                                                   VẪN QUÍ NHAU


                        Xa cách nhớ nhung dạ trĩu sầu
                        Giờ đây chẳng biết bạn nơi đâu
                        Hạ qua phai nhạt chùm tia nắng
                        Thu đến dầm dề những giọt ngâu
                        Đông giá buốt thêm hồn trống trải
                        Xuân nồng ấm vợi nỗi niềm đau
                        Tri âm tri kỷ tình sâu đậm
                        Không thấy mặt lòng vẫn quí nhau

                                            Lê Trường Hưởng


                 Bài họa của Lê Thị Phù Sa
                 (Họa nương vận bài TÌNH TRI KỶ của Trọng Tranh)

                             Nhắn gửi
               Trĩu nặng tâm tư rướm lệ sầu
                Người xa tôi mãi biết tìm đâu
                Nắng thu ấm áp gieo dòng cảm
               Mưa hạ lạnh lùng rớt giọt ngâu
               Trao khối tình si lòng mãi nhớ
               Ôm niềm thống hận dạ càng đau
               Nhắn ai phương ấy lời đoan thệ
               Chớ để duyên nồng phải mất nhau.

                                                        9/1/2013
                                                 Lê Thị Phù Sa


                      BÀI HOẠ CỦA THANH NHÀN

                        LỜI KHUYÊN



                 Phù Sa em nhỏ chớ u sầu
                Trĩu nặng làm chi ai hiểu đâu
                Bèo hợp rồi tan theo mặt nước
                Dòng đời đưa đẩy khóc tình ngâu
                Mưa thu day dứt đêm tàn mộng
                Nắng hạ có về lạnh thấm đau
               Đã mất nhau rồi câu hẹn ước
               Thề non hẹn biển cũng xa nhau

                                                                         TN

                                         

                                  GỬI BẠN
               (Họa nương vận bài NHẮN GỬI của Phù Sa)
                                                   PHÚ NHUẬN
                
                Gánh nặng nhớ thương lòng trĩu sầu
                Mến nhau không gặp bởi vì đâu
                Đông tàn giá lạnh thêm không nắng
                Xuân đến ấm nồng...bớt hạt ngâu
                Gửi trọn tình này theo nổi nhớ
                Riêng mang kỷ niệm cho lòng đau
                Bạn ơi ! cố gắng nhanh hồi phục
               Trở lại nơi này ta có nhau

                                                          PN

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

HỒN QUÊ !




                        TRỌNG TRANH

Chiều thu trời quang đãng
Xa xa núi Điện Bà
Mây bồng bềnh phiêu lãng
Mênh mông cánh đồng quê

Gió nồm nhè nhẹ thổi
Vàm Cỏ nước vơi đầy
Lục bình trôi tím ngát
Bâng khuâng chạnh lòng ta

Người đi xa ngàn dặm
Có nhớ mảnh trăng thề
Lòng ta đang mong đợi
Người xưa sẽ quay về

Chiều thu trong cô quạnh
Tiếng quốc sầu thê lương
Dưới trời thu man mác
Thơm nồng hương lúa xanh

Nông phu đang thơ thẩn
Về làng dưới chân đê
Tình quê luôn sâu nặng
Vẫn nhớ hoài câu ca

“ Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày1
Trãi lòng cùng mây nước
Hồn quê vẫn dạt dào
                  
                                                              TT

1. Thơ Đỗ Trung Quân.




EM ƠI…. ….. CÓ NHỚ !



   
                            TRỌNG TRANH

Hỡi người em gái của tôi ơi !
Bình Thạnh quê anh, rạng ngời tháp cổ
Trà Cau xóm nhỏ
Cây quéo đình làng
Bến sông vàm…
Sao quên được những đêm trăng sóng vỗ
Cảnh vật còn nhớ người xưa cũ…
Mà người xưa….
          Chẳng biết đâu tìm.  

Hỡi người em gái của tôi ơi !
Ai đón đưa em đường làng trãi rộng ?
Ai đón đưa em chiều gió lộng ?
Mây bay bềnh bồng…
Ve ngân nga khúc nhạc…
Ta đi giữa đồng xanh, ngân nga tiếng hát
Kỷ niệm êm đềm, đọng lại trong tim
Đất khách quê người, em ơi có nhớ ?
Nơi chúng mình một thuở bên nhau…
Em ở đâu ?  Em nơi đâu ?
Xứ người có cho em hạnh phúc ?
Xứ người có êm đềm như sông Vàm quê mẹ ?
                               Xin đừng phiêu lưu giữa chốn tình trường
Xin đừng lãng quên vùng đất yêu thương…
Chiếc nôi ân tình, lẽ nào tan theo mây gió ?
Đất trời này, còn đó !
Mà người xưa….
       …chẳng biết đâu tìm ?

                                       TT



Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

HỒN MỘNG




                                     TRỌNG TRANH

              Thổn thức canh tàn mộng chẳng phai
           Dáng ai thắp thoáng phía lâu đài
           Đông qua đông tới đông thương cúc
           Xuân đến xuân đi xuân nhớ mai
           Gió chở tình này mong tối sáng
           Trăng mang duyên ấy đợi đêm dài
           Giật mình tỉnh giấc lòng xao xuyến
           Lưu giữ chút tình mộng chớ phai.

                                                                                      TT

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

CHÙM THƠ







           NHẠC LÒNG

Một bản tình ca dứt nửa chừng
Cung thương trổi nhịp lệ rưng rưng
Du dương khúc nhạc bao sầu thảm
Réo rắc lời ca tê tái lòng

       TƯƠNG TƯ

Tiếng đàn kìm ai rao buồn nảo nuộc
Giọng bổng trầm da diết lúc đêm về
Em hiện diện trong vòng tròn khói thuốc
Thắm vào tim từng giọt đắng cà phê
          
           KHÔNG ĐỀ

                                                             Tên em cùng một loài hoa
                                                             HẠ mùa hoa nở mượt mà trinh nguyên
                                                             Một thời hồn bướm mơ tiên
                                                             Câu thơ làm bạn tìm quên tháng ngày
    

KHÚC MƯA




                                                      TRỌNG TRANH
                                     ( THƯƠNG TẶNG NGƯỜI TRONG THƠ) 


Em về đâu ?
mà vượt chặng đường dài...
Cơn mưa chiều bất chợt ướt bờ vai
Gió nhẹ thổi tung bay làn tóc mỏng
Tay em run và tím cả môi hồng
Mưa từng cơn 
Mưa rơi đầy lối mộng
Phố vắng thưa người em vội vả về đâu
Dặm đường xa cô lữ bước độc hành
Hãy nán lại cơn mưa chiều chưa tạnh
Thân bé nhỏ,
đi đường xa vạn dặm
Mau dừng chân nghỉ tạm chút đi thôi !
Mưa vô tình làm dáng xinh ướt đẫm
Lạnh không em sao run rẩy từng hồi
Chiều buông xuống
mà mưa còn rơi mãi
Thắt se lòng sao mưa cứ vẫn rơi 
Mưa ơi, mưa ơi ! 
Mưa đừng rơi nữa ...
Cho người về,
ấm lại mảnh thân côi ! 
                                   
                                      TT

CÁNH CÒ CHIỀU !



                                                                              TRỌNG TRANH 


Chiều làng quê trời đượm nét u buồn
Cánh cò trắng, lạc đàn bay trong gió
Về phía chân trời, xa mờ tím đỏ
Nhìn cảnh tượng, nảo lòng nỗi nhớ
Gom suy tư ghi vội những vần thơ
Cố viết nhiều, nhưng để tặng cho ai ?
Chiều ráng đổ tiếng ve sầu gọi bạn
Khúc nhạc buồn tâm trạng nhớ đâu đâu …
Giọt tương tư tê tái cả nỗi sầu
Đêm hồn mộng, hết mơ rồi lại tỉnh
Chỉ có thơ cận kề làm bầu bạn
Nghĩ làm gì những danh vọng giàu sang
Mình yêu thơ tập viết lách đôi hàng
Vần thơ ấy, bên mình tình mang nặng
Ai hiểu thấu cho cuộc đời lãng tử
Gửi tâm hồn vào những áng văn chương
Mang hồn thơ đi khắp những nẻo đường
Mong kết nối tâm giao cùng tri kỷ.

                                                                    TT

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

XUÂN VỀ TRÊN NHÁNH SÔNG VÀM




            Xuân về trên nhánh sông Vàm
            Cà na xóm nhỏ người thân đón chào
            Quê em xứ sở Trà Cau
            Bên kia khóm trúc lối vào trãi thơ
            Thân đơn bóng lẻ đến giờ
            Bạn đời biệt tích giang hồ mươi thu
            Mời anh mời chị giao lưu
            Về quê em nhé mù u rụng đầy
            Mời anh về lại cánh tây
            Uống rượu bìm bịp ngất ngây hương tình
            Về thăm tháp cổ viếng đình
            Về quê đón tết chúng mình vui xuân...
     
                                       TT

TIẾNG CON BÌM BỊP



đò xưa bỏ bến đi rồi
thương thân bìm bịp một thời sắc son
tiếng kêu con nước lớn ròng
vì sao phận bạc má hồng kém tươi
sông vàm con nước đầy vơi
người xưa xa vắng buồn ơi là buồn
trông về xóm đạo chiều buông
làng quê còn đó người thương đâu rồi
đêm trường bóng lẻ thân côi
tìm về kỷ niệm chơi vơi nổi sầu
người đi biền biệt trời châu
còn đây một mối tình đầu không phai

                                      TT

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

CẢM XÚC “ CHIỀC BÓNG BÊN ĐỜI”


                                              
                                                  ( Riêng tặng Phù Sa)

Chiếc bóng bên đời…
Chan chứa nỗi niềm riêng …
Lời tâm sự biết cùng ai chia sẻ ?
Đừng hờn trách, đường trần em bước lẻ
Mộng tàn đêm, em thổn thức giữa canh trường
Giải nắng dầm sương, thân cò cánh mỏng
Lặn lội giữa dòng đời, cuộc sống bon chen
Rẫy sớm đồng khuya, một mình lo liệu
Cơm áo gạo tiền, nuôi dạy con thơ
Đêm từng đêm, giọt lệ ước mi nhoà
Thân bé nhỏ, giữa biển đời giông bão
Mười hai bến, nhưng đâu là bến đổ ?
Đâu dư âm ? đâu xúc cảm tình đầu ?
Nhánh sông chiều nước vẫn lao xao…
Cứ lãng đãng lục bình trôi… lờ lững…
Giữa sóng gió, lục bình ơi, đâu bạn ?
Sao lẻ loi…chiếc bóng bên đời ?
Bến cũ còn đây… năm tháng chơi vơi…
Mong hạnh phúc, mà mong manh hạnh phúc…
Xin chia sẻ nỗi lòng tri kỷ…
Để qua chiếc bóng bên đời….
          …ta đến tình khúc mưa…

                                                                              TT

NHỚ NGƯỜI LIỆT SỸ QUÊ TÔI


     
                     
                                                               Trọng Tranh - Hồng Ngự

                        LÝ CON SÁO

Đến quê tôi… đất Trảng Bàng nghe nhớ nghe thương.
Nhớ người liệt sỹ giữ quê hương
Tên các anh ngời sáng anh hùng
Đã hy sinh anh dũng kiên cường_
Chống quân thù hiên ngang đứng lên
Cho quê hương hát câu bình yên
Viếng mộ người hùng anh nơi nghĩa trang
Thắp nén nhang theo gió ru hồn anh.

                                              VỌNG CỔ

1. Đến quê tôi để thấy những trận đánh sáng ngời trang sử. Mỗi địa danh lưu tên anh hùng liệt sỹ giữ quê hương mãi mãi …xanh màu….
Vì non sông vì đất  nước đồng bào….
Anh cầm súng đứng lên cho quân thù khiếp sợ, giữ đất giữ làng giữ lịch sử hùng anh(-)
Trận Cầu Xe, Rừng Rong, Bời Lời vang dội uy danh, rực lửa chiến công trận thắng Chà Rày.
Chí kiên cường không dễ lung lay, anh hùng tử nhưng khí anh hùng bất tử.

2. Ba xã cánh tây lẫy lừng năm sáu mươi tám, trút hờn căm xuống thẳng đầu thù…
Cho quê hương tươi thắm màu cờ…
Tên các anh gắn liền với chiến công oanh liệt, lịch sử nhớ ơn người, đài Tổ quốc ghi công(-)
Chiều nghĩa trang nào nghe nỗi nhớ mênh mông, ai hát khúc dân ca nặng tình xứ xở
Tên các anh đã đi vào bất tử, thành tên trường tên đất của hôm nay

                                        NGÂM THƠ

Anh quyết đứng lên quét sạch giặc thù
Đem hạnh phúc cho toàn dân cộng hưởng
Ba mươi mấy năm qua hay ngàn năm nữa
Tổ Quốc đẹp giàu, càng sáng mãi tên anh !

                                                 VỌNG CỔ

5. Khắc mãi tên anh trên bia vàng lịch sử, chiến tích còn vang chói lọi đến …muôn.. đời…
Bia tạc lưu danh lịch sử sáng ngời…
Xứ Trảng quê tôi một góc trời thương nhớ, nhớ dũng sỹ kiên cường chống giặc ngoại xâm(-)
Nhớ mẹ hiền tần tảo nuôi quân, lo cho các con đi vào trận đánh.
Nước mắt chảy vào tim sau mỗi lần đưa tiễn, mẹ Việt Nam ơi niềm kiêu hãnh tự hào !

6. Nhớ công ơn người liệt sỹ bia danh, chiều nghĩa trang khói hương trầm quyện tỏa.
Tôi cùng với  bao đồng đội cũ, xin cúi đầu tưởng niệm anh linh.
“ Uống nước nhớ nguồn “ là truyền thống cha ông, người trước ngã cho đời sau đứng dậy.
Lời nguyện cầu hòa hồn thiêng sông núi, Việt Nam ơi đất nước của thanh bình(-)

Xin cúi đầu mặc niệm trước anh linh
Hãy chứng kiến cho tấc lòng thành kính
Nay đất nước thanh bình, phát triển
Có cả tám mươi triệu người là dũng sĩ Việt Nam.

                                                                              22h11’ ,ngày 14/7/2012
                                                                                          Hồng Ngự

   

ĐẤT MẸ LỜI RU…



                       Quê hương Bình Thạnh trong tôi
Là tiếng mẹ,
thưở nằm nôi đến giờ …
Mỗi lần nghe mẹ ầu ơ …
Con chưa ngủ,
vẫn cứ vờ ngủ say …
Lời ru của mẹ …cao dày
Đã đưa con trẻ đến ngày vinh quang
Biết bao cay đắng gian nan…
Như biển cả,
như núi ngàn bao la...
Sông Vàm nước chảy lơ thơ
Lục bình tím ngát bên bờ sông quê
Mẹ tôi vất vả trăm bề
Sớm chiều bên cánh đồng quê…
rã rời …
Mẹ là tất cả trong tôi
Yêu thương vô hạn trọn đời không phai
Trãi bao gian khổ đắng cay
Con khôn lớn,
từ đất này bao năm !
Ngàn đời mẫu tử tình thâm
Phù sa mẹ,
vẫn âm thầm êm trôi …
Lời ru từ thưở nằm nôi…
Con đi hết cả cuộc đời vẫn mong ! 

                                             TT