Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Cảm mến anh NHÀ VĂN NGUYỄN ĐỨC THIỆN





                               Trọng Tranh


     Đầu xuân, mùng 06 tháng giêng Nhâm Thìn, nhóm thơ Bình Thạnh, đến nhà nhà thơ La Ngạc Thụy, chủ bút trang Đất đứng họp mắt cuối năm. Nhóm thơ Bình Thạnh gồm: Lê Văn Thật, Xuân Khanh, Trọng Tranh, Phú Nhuận, Thanh Nhàn. Sau khi dự tiệc xong, anh Trần Hoàng Vy, chi hội trưởng Chi hội VHNT Gò Dầu, người anh cả của nhóm, hướng dẫn đoàn đến thăm nhà văn Nguyễn Đức Thiện đang bệnh.
    Trưa nồng nắng cháy, đoàn chúng tôi khởi hành từ đường Cách Mạng Tháng Tám chạy mãi đến cầu Kinh Tây, trãi dài theo đường kênh đến rừng lịch sử Dương Minh Châu. Hai bên đường, tôi say ngắm nhìn đất trời đang từng ngày đổi mới. Con kinh lớn hùng dũng mang nước tưới xanh cả đất trời Tây Ninh. Cánh đồng lúa xanh rờn tăm tắp, đến hút tầm mắt, xanh hơn cả màu trời. Bên này, những dãy rừng cao su bạt ngàn mát cả một vùng trời. Tôi thích nhất là đi trong từng hàng cao su xanh rì. Giữa trưa, mà nơi đây vẫn mát rười rượi cả lòng. Đi qua những căn nhà nhỏ nhưng xinh xắn, tươi mới. Ai đó chèo xuồng trên kinh mà nghe thư thái lạ. Nhà anh nằm sâu trong rẫy, căn nhà bán kiên cố, xung quanh vườn rộng, cây trái trỉu cành. Trước cửa, một gốc mai thật to, hoa vàng rực, bao trùm cả cây, không nhìn thấy lá. Cây mai ? tôi cứ ngỡ như là một lời chào, một sự trân trọng đón khách của chủ nhà. Cảnh vật hữu tình, nơi đây anh định cư dưỡng bệnh. Anh ngồi trên chiếc ghế dựa, vì lúc này đôi chân chưa đi lại được, nhưng vẫn niềm nỡ mời chúng tôi vào nhà dùng trà, hàn huyên tâm sự. thăm hỏi bệnh tình. Sức khoẻ anh hiện giờ tạm ổn, đồng thời anh vui vẻ kể cho chúng tôi nghe đủ mọi chuyện. Nào là chuyện đời, chuyện nghề nghiệp, văn chương … Càng hiểu anh, chúng tôi càng mến mộ một hiền sĩ đáng kính. Mà ở đó, tôi còn thấy dáng dấp của chính mình. Nhìn lên tường, tôi thán phục thấy bức chân dung anh chụp lưu niệm giữa anh và nhà cách mạng Cuba: Phi đen Catơrô và các hình ảnh khác. Thời hoạt động của anh đáng để tự hào.
   Mặc dù bị bệnh, nhưng anh vẫn cố gắng viết văn thơ đều tay, tinh thần anh vẫn còn minh mẫn, dáng dẻ phong trần. Anh tặng cho nhóm thơ mỗi người một tác phẩm, tôi là tiểu thuyết “ Sét trắng” vừa in xong để làm kỷ niệm. Đoàn còn chụp ảnh lưu niệm với anh nhân chuyến du xuân. Chia tay anh, lúc trời chiều tắt nắng, những đám mây từ đỉnh núi Bà cứ bãng lãng như muốn trút xuống một cơn mưa chiều nặng hạt. Vậy mà không mưa. Chúng tôi về với một tâm trạng hồ hởi, vui tươi.
  Nhìn qua vnweblogs của anh, in đậm trong mắt tôi hai câu thơ:
   “ Tôi xé thân tôi thành từng mảnh
   Ném vào đời cho trọn kiếp lang thang”
Đọc hai câu mà tôi tê tái cả nỗi lòng. Thương anh một nhà văn đã cống hiến gần trọn cuộc đời cho nền văn học tỉnh nhà. Ống kính và gót chân anh đã từng ngang dọc khắp chiến trường, đã ghi lại những sự kiện lịch sử trọng đại, đồng thời anh còn để lại nhiều tác phẩm tuyệt tác, những vần thơ đã ăn sâu vào lòng công chúng. Tôi rất ngưởng mộ người anh đáng kính, cây đại thụ của làng văn Tây Ninh.
               Để cuối đời còn lại, bạc đầu không tiếc nuối
               Anh đã nhập đời, sáng mãi giữa nhân gian.
  Chúc mọi điều tốt lành đến với anh.
                                                             
                                                      Mùa hạ 30/04/2012
                                                                    TT
                    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét